Con đường vắng tanh, dốc lên dốc xuống liên tục đầy sỏi đá, lác đác gặp trên đường là những đứa nhỏ chăn trâu. ĐI BÔ RA HOA thường dừng lại chia kẹo cho các em. Có lẽ đây là một hành động khá lạ kỳ trong tuổi thơ các em nên những chiếc kẹo xanh đỏ được nhận một cách rụt rè. Rất nhiều lần ĐI BÔ RA HOA phải chạy theo và thuyết phục các em nhận kẹo. Hê hê, cho dù có lẽ các em cũng không hiểu tiếng Kinh nhiều cho lắm.
Trời dần tối, qua một con dốc cao ngất cắt ngang đỉnh núi. Có vẻ như đã gần tới Tề Chơ.
Đi thêm vài km nữa, chúng tôi đã gặp cái cổng chặn gia súc quen thuộc nhìn thấy trên những topic nói về đường đến Háng Tề Chơ, rồi những ống nước vắt ngang đường...
Chúng tôi đi trong ánh mắt hiếu kỳ của người dân địa phương. Chắc họ đang tự hỏi câu hỏi mà rất nhiều người tự hỏi khi gặp chúng tôi: "Không hiểu cái bọn... dở hơi này đi xe đạp tới đây làm gì?!"
Mùa này, trời tối rất nhanh. Do mải mê chụp ảnh, tôi bị tách khỏi tốp đi đầu nhưng đi rất chậm cũng không gặp tốp sau. Mãi mới nghĩ ra là phía sau có em Cua đang đi bộ và ĐI BÔ RA HOA là thương binh. Tôi cũng nhớ ra mình đã hét gọi Thành Nhai Cơm dừng lại chờ các em nên cũng thấy yên tâm phần nào...

Nhưng cũng không như lúc này, con đường nhỏ gấp khúc hoàn toàn không biết trước sẽ dẫn tới đâu, những khe suối với những tảng đá hứa hẹn có thể trượt xuống vực bất cứ lúc nào. Tôi thật sự bắt đầu lo lắng và ân hận bởi vội vã không mang chiếc đèn đeo trán theo... Chợt nhớ tới Thành Nhồi Cọc với đèn xe rất sáng, tôi chọn dừng lại ở cây cầu qua suối, một cây cầu to và chắc chắn, không gian đủ lớn để tạm yên tâm không dưng có con gì hoặc cái gì bất ngờ nhảy xổ vào mình...
Tiếng nước rào rào, lá đung đưa, bóng tối nuốt trọn ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn báo, tôi phóng mắt nhìn quanh, hy vọng tìm thấy ánh đèn xe đạp hoặc chí ít cũng là ánh đèn nháy đỏ đuôi xe nào đó... Vô vọng, xung quanh chỉ duy nhất là một màu đen... Bắt đầu chột dạ, tôi kiểm lại xem có những gì giúp mình được lúc này bởi có lẽ đã đi lạc khi gặp ngã ba phía trên, ở nơi này bao lâu nay đâu có sóng điện thoại? Chợt nhớ tới phương pháp đơn giản nhất là... Gọi!!!
eMông ơiiiiiiiiiii......!!!
Tiếng gọi của tôi va đập vào vách núi, vang vọng rất dài, cũng thật may trời cũng phú cho tôi một cái cổ họng khỏe và một cái phổi tốt. Khi tiếng vọng gần tắt cũng là lúc tôi nghe thấy một tiếng hú phía trước vọng lại, sau đó là ánh đèn nháy nháy từ phía trên cao hướng về phía mình. Phù! eMông đây rồi, ánh đèn nháy leo lét này chỉ có từ đoàn chúng tôi thôi. Tiếp đó lại là đèn nháy đỏ nữa, tôi nhìn kỹ, hai ánh đèn này sau khi hướng về phía tôi thì cũng dừng lại, chắc các bạn đang đứng chờ, hơi xa đây.
Xa cũng không sao, ít nhất là mình đã không lạc. "Cứ đi là sẽ đến ok", chữ ký của thằng Oèm bỗng làm tôi bật cười, sốc lại hai chiếc máy ảnh nặng chịch hai bên vai, kiểm tra balo buộc sau xe, tôi đẩy xe nhanh về phía trước. Ở con đường này khi trời sáng việc đạp xe cũng là không tưởng nên cách duy nhất là đẩy thật nhanh... Đi được một đoạn thì phía đỉnh núi có ánh đèn xe máy, có lẽ là Tuxedo... Đúng như vậy, khoảng mươi phút sau xe máy tới gần và giọng Tuxedo hỏi, tôi báo còn mấy đứa phía sau cần đón vì có đứa đi bộ và con bé thương binh. Dặn Tuxedo bốc hai đứa con gái lên xe máy chở về và Tuxedo sẽ đi xe đạp với Thành Nuôi Cá, tôi thật sự yên tâm về hoàn cảnh của mình cũng như của bọn phía sau...
Sau khoảng 20' từ cây cầu tôi đứng đợi, tôi gặp được tốp đầu gồm có None, L2L, Kon Mập, dangman...
Lầm lũi đi tiếp, dangman nói đã rất gần đến nơi rồi, ai cũng cố gắng từng bước mỏi...
Gặp cái cổng chặn gia súc, có lẽ thật sự đã rất gần rồi. Lời hữa bữa tối nghi ngút khói và 3 con gà vàng rộm nhảy múa trong tâm trí cả bọn. Lúc này chúng tôi chưa biết là câu nói "3 con gà" sẽ thành câu nói của chuyến đi này. Qua cổng một đoạn dài, vẫn chưa thấy tăm hơi đám phía sau cũng như chả thấy ngôi nhà nào. Gói ruốc và đám bánh mỳ tạm là cứu cánh giúp chúng tôi tránh rét và làm nguôi tạm đám dạ dày đang reo hò cổ vũ bóng đá. Cố lên! Bữa cơm tối ngon lành, nước nóng để ngâm mình và 3 con gà đang chờ đợi...
Cuối cùng, sau bao nhiêu vất vả, chúng tôi cũng nghe được tiếng ầm ầm của hàng ngàn khối nước lao xuống từ hàng trăm mét cao, như một tiếng trống trận miệt mài không nghỉ. Trong bóng đêm mù mịt, không nhìn thấy Háng, nhưng chúng tôi cũng đã tới Tề Chơ.

Chính thức là cách đây 12h chúng tôi ăn bữa sáng, bữa trưa là những vội vã bánh trái trên đường từ Nghĩa Lộ tới Tề Chơ, mong mỏi bữa cơm tối vào lúc 21h30' hằn rõ trên những khuôn mặt mệt mỏi. Cuối cùng Tuxedo xuất hiện cùng nhóm cuối cùng, hơn hết là một tin dữ: Không có gà!!!

Lương thực mang theo đã dùng hết trên đường, ai nấy ngao ngán nhìn rổ bí đã gọt rồi lầm rầm khấn vái con lợn ngu ngốc nào đó nhớ rơi vào tay các anh dân bản rồi ôm bụng sôi sùng sục đi ngủ chờ... đạm. Những kẻ cẩn thận gồm Casper_HN, Cua, Thành Nuốt Cơm không nghe theo lời đường mật của trưởng tour vẫn mang theo túi ngủ, và lúc này nó là cứu tinh cho cả đoàn chống lại cái rét của Tề Chơ.

23h30', kẻ còn lơ mơ ngủ nghe thấy tiếng con lợn xấu số kêu eng éc... 1h sáng, bữa cơm được dọn ra...
Tất cả ăn uống trệu trạo vì thịt chế biến không ngon, gia vị mặt chát, chỉ mút miếng thịt cũng nuốt trôi được miếng cơm. Măng ớt rất ngon nhưng cũng mặn kinh khủng, hỏi ra thì công thức là 1kg măng + 1kg ớt + 1kg... muối. Chúng tôi nhớ làm sao bữa cơm ngon lành nghi ngút khói ở Nậm Lang...
Tạm ấm bụng, mười con người điên rồ chìm vào giấc ngủ. Tám đứa nằm úp thìa trên 1 chiếc chiếu phủ trên ruột cái chăn bông bẩn thỉu, đắp bằng hai cái tủi ngủ mở rộng ra, Thành Nắm Chym nằm ôm Tuxedo chờ sáng... Một chuyến đi điên rồ!
Còn tiếp
Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 - Phần 5 - Phần cuối
- Theo êMông Group
No comments:
Post a Comment